Chúng tôi về tới thành phố Bình Sơn, quả nhiên có người đang đợi tôi.

Ở trước cửa chung cư, một hình bóng quen thuộc, một cái áo choàng đen đỏ giao nhau, một người mặt đầy vẻ thiếu đánh.

Đúng là Y Thắng.

Anh ta tới tìm tôi, cái này làm cho tôi rất ngoài ý muốn, chẳng lẽ là tới tìm tôi tử chiến một trận sao?

Ai ngờ khi tôi đề phòng đi qua đó, anh ta lại cười cười mà vẫy tay với tôi, thật giống như một cái lão bằng hữu, hô.

- Cậu đã về rồi.

Cái ngữ khí này làm tôi có chút ngây dại, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói “Chịu chết đi!”

Mấy người chúng tôi im lặng liếc nhìn nhau, tôi đang muốn trả lời, bỗng nhiên phát hiện có chỗ nào đó không đúng, lại vừa thấy, ánh mắt gia hỏa này nhìn chằm chằm Tân Nhã.

Biểu tình Tân Nhã có điểm mất tự nhiên, cố ý nghiêng đầu đi, không hé răng, Tiểu Bạch chủ động đem lời nói nhận lấy, hung hăng trợn mắt nói.

- Tôi đã về rồi, anh nhớ tôi rồi hả?

Y Thắng ra vẻ tiêu sái cười một cái, đôi tay chắp đằng sau lưng, lắc đầu nói.

- Bây giờ nhìn cậu cũng béo lên không ít đấy, nhưng vẫn không nên đi xa, như thế nào, ăn tết tốt chứ?

Tôi nhíu nhíu mày, tiến lên nói.

- Xem ra anh ăn tết cũng không tồi đâu nha, ăn no rồi chứ?

Anh ta cười ha ha, lúc này mới quay đầu nhìn tôi, nói.

- Không nhọc cậu quan tâm, coi như là tôi ăn no rồi đi. Nhưng mà tôi rất là buồn bực, thoạt nhìn hình như cậu cũng không có tỏ lòng biết ơn đối với tôi?

- Cảm ơn anh? Tôi không nghe lầm chứ, anh nói tôi phải cảm ơn anh?

Nghe xong những lời này, tôi nhịn không được vừa tức giận vừa buồn cười, gia hỏa này xem ra thật là ăn tết quá điên rồi, tôi không đánh cho một trận đã là nhân từ rồi, vậy mà còn bắt tôi cảm ơn anh ta nữa, không phải là bị quỷ thượng thân rồi chứ?

- Thật ngại nha, nếu mà anh có việc gì thì cứ nói thẳng đi, không có việc gì, tôi mời anh uống trà, nhưng mà anh tự đi một mình đi.

Tôi móc ra mười đồng tiền, lung lay rồi nói.

Anh ta lại phá lên cười.

- Không tồi không tồi, tiểu tử cậu mắng người mà không mang theo nửa chữ thô tục, có tiến bộ nha, nhưng mà hôm nay tôi không có tới thăm cậu, tốt nhất cậu nên đứng sang một bên đi, đỡ vướng tay vướng chân.

Anh ta nói như thế rõ ràng là muốn nói chuyện với Tân Nhã, tôi không khỏi buồn bực, tôi không đánh tiểu từ mày đã không tồi rồi, còn dám đùa giỡn Tân Nhã? Tôi……

Tôi đang muốn phát hỏa, Tân Nhã lại ở bên cạnh sâu kín nói một câu, tức khắc làm tôi ngây ngẩn cả người.

- Cảm ơn anh...

Tôi lập tức quay đầu lại nhìn Tân Nhã một cái, lúc này mới nhớ tới, mấy ngày trước Tân Nhã xảy ra chuyện, là Y Thắng cứu cô ấy.

Chuyện này làm tôi khó mà nói ra được câu nào nữa, tôi âm thầm nhấp nhấp miệng, không nói một lời nhìn Y Thắng, anh ta lại giống như không có gì mà nhìn chằm chằm Tân Nhã, lắc đầu nói.

- Không cần cảm tạ, chỉ là tôi tới nói cho cô biết, có phải những ngày gần đây cô cảm thấy tinh thần không tốt, ngủ khó tỉnh?

Tân Nhã nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nói gì, lại hơi hơi gật đầu, trong ánh mắt toát ra nghi hoặc, Y Thắng hắc hắc cười từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, bình đặt ở trên tay, nói.

- Ngày đó một sợi hồn phách của cô bay mất, bị tôi thu hồi lại, nhưng mà ngày đó tôi vội vã có việc, cho nên chưa đưa cho cô được, hiện tại, vật quy nguyên chủ.

Tôi tức khắc kinh ngạc, vội vàng nhìn thoáng qua Tân Nhã, nếu Y Thắng không nói cái này, tôi thật đúng là không có chú ý, bởi vì Tân Nhã vẫn luôn là dáng vẻ kia, nhưng hiện tại xem phản ứng của Tân Nhã, hình như đây là sự thật.

Tân Nhã do dự một chút, không biết là nên đi tiếp, hay là không nên đi tiếp, tôi suy nghĩ một chút, quăng cho Tiểu Bạch một ánh mắt, Tiểu Bạch tiến lên muốn đi lấy, Y Thắng lại rụt tay về, ngửa đầu nói.

- Làm gì, cái này cũng không phải là cho cậu.

Tân Nhã cắn môi, quay đầu nói với tôi.

- Phiền toái anh giúp em lấy lại đây được chứ?

Khi cô ấy nói những lời này, đôi mắt lại nhìn Y Thắng, tôi biết cô ấy không muốn tự mình đi lấy, nhưng mà cô ấy đã nói như vậy, Y Thắng cũng không thể nào từ chối, lòng tôi thầm nghĩ, nếu như anh ta lại giả vờ giả vịt, tôi liền phải đoạt.

Tôi nắm chặt nắm tay, chậm rãi đi qua, trên thực tế tôi đã mang Huyết Ngọc Ban Chỉ lên tay, Y Thắng nghe Tân Nhã nói như vậy, cười một cái, lại bắt tay duỗi ra, nói.

- Thôi được rồi, nếu nói như vậy, vậy cho cô cái mặt mũi, cái kia, phương pháp hoàn hồn nhập khiếu không cần tôi dạy chứ?

Tôi một tay đoạt lấy cái bình sứ kia, nhàn nhạt nói.

- Cảm ơn cũng đã nói xong, nhưng chuyện trước đây tôi không nhắc tới nữa, về sau anh tự giải quyết cho tốt, đừng lại đánh vào trên tay của tôi.

Anh ta nhướng mày một cái, tôi thấy cơ bắp trên mặt anh ta cũng nảy lên hai cái, giống như sắp xông lên đánh người, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, cười gượng hai tiếng, nói.

- Không sai, chỉ cần về sau cậu đừng lại xen vào việc người khác, tôi cũng mặc kệ cậu.

Tôi nhìn anh ta một cái thật sâu, không nói nữa, chậm rãi lui trở về, đem bình sứ thu trong tay, nói với anh ta.

- Chúng tôi đang muốn đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng hay không?

Tôi nói như vậy là chèn ép anh ta đi mau, Y Thắng xoa xoa cái mũi, cũng may là anh ta da mặt mỏng, lại nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.

- Thôi bỏ đi, tôi đi theo cậu ăn cơm, cậu còn phải đề phòng Yếm Thắng pháp của tôi, cứ như vậy đi, sau này còn gặp lại.

Tôi vẫy vẫy tay.

- Anh cũng thật coi trọng chính mình, như vậy đi. Không tiễn, đi đường bình an.

Anh mắt anh ta lại quét qua người chúng tôi vài lần, xoay người, cất bước đi, mới vừa đi hai bước rồi lại dừng lại, quay đầu lại nói.

- Đúng rồi, gần đây cậu phải cẩn thận một chút, có người muốn tìm cậu tính sổ.

Tôi hơi hơi sửng sốt.

- Ai?

Anh ta cười cười, nói hai chữ.

- Cổ vương.

Cổ vương? Tôi lập tức nhớ tới cái tên dưỡng sâu kia, mày mới vừa vừa nhíu, ngẩng đầu lại xem, Y Thắng cũng đã biến mất vô tung.

Tôi quay đầu lại nhìn Tân Nhã, lại nhìn Tiểu Bạch, phất tay nói.

- Đi, chúng tôi trở về lại nói.

Vào chung cư phòng, tôi ném ba lô xuống, gấp không chờ nổi liền hỏi Tiểu Bạch, thời điểm chúng tôi đi, ông hai cậu ta có nói với cậu ta cái gì không.

Bởi vì lúc ấy ông hai Chung Vạn Lý của cậu ta, truy tung cổ vương mấy năm, sau khi ông ta gặp mặt tôi ở Trường Bạch sơn, lại thêm một cái luyện cốt nhân Mã Cửu, nhưng tôi tới Chung gia, ông ta cũng theo sau tôi mà tới, sau đó phát sinh quá nhiều chuyện, có chuyện tôi trước sau không có thời gian hỏi, làm sao cổ vương kia lần theo tới nơi này?

Tiểu Bạch lắc đầu nói, lúc ấy ông hai cậ uta gãy xương rất nghiêm trọng, khi thì thanh tỉnh khi thì hôn mê, cái gì cũng chưa nói với cậu ta. Tôi gật đầu tỏ vẻ minh bạch, lại nói tính cách của Chung Vạn Lý giống như là một khúc cây, lúc ấy thấy tôi còn nói muốn tính sổ với tôi, về sau cũng không giải quyết được gì.

Chuyện này là tôi bất cẩn, sau đó tôi còn đã từng cho rằng, Chung Vạn Lý đã xử lý xong cái cổ vương kia, cho nên mới an tâm chạy về nhà. Nhưng hôm nay Y Thắng chạy tới, bỗng nhiên nói một câu như thế, làm tôi có điểm sờ không được đầu óc, xem ra cổ vương chưa chết. Quảng Đông phản khiêng.

Nhưng mà Y Thắng kẻ địch cũ của tôi, anh ta không có khả năng nổi lên lòng hảo tâm cho tôi biết chú ý an toàn, chẳng lẽ là Y Thắng tự giác anh ta đã đánh không lại tôi, cho nên hiện tại thay đổi kịch bản, không hề tự mình động thủ, bắt đầu tìm kẻ thù cho tôi?

Nhưng nếu là nói vậy, làm sao anh ta phải nói cho tôi biết chứ, bằng thủ đoạn của cổ vương, đánh lén là tốt nhất.

Tôi nghĩ trăm lần cũng không ra, không nghĩ ra được mục đích của Y Thắng là gì, càng nghĩ không ra cổ vương có thật sự sẽ tìm tới tôi gây phiền toái hay không, kỳ thật nếu như thật sự tới đây, tôi còn có chút đau đầu, con đường cổ độc, tuy rằng tôi không hiểu lắm, nhưng cũng biết đó là một loại thủ đoạn rất lợi hại, có thể nói giết người vô hình, thậm chí tôi sờ soạng thứ gì đó một chút, cũng đã trúng cổ.

Nghĩ đến đây tôi bỗng nhiên đánh rùng mình, vội lấy ra cái bình sứ Y Thắng đưa cho, thật cẩn thận nhìn xem, cho đến khi xác nhận trên đó không có gì quái dị, lúc này mới yên lòng, nếu như ông ta hạ cổ trên cái chai này, tôi đây vừa rồi cũng đã trúng chiêu.

Kỳ quái, cơ hội hạ cổ tốt như thế, tại sao ông ta lại không cần chứ?

Tôi lại nhìn nhìn bình sứ kia, tuy rằng mặt trên hình như là không có gì đồ vật, nhưng tôi lại không dám tùy tiện hoàn hồn cho Tân Nhã, tuy rằng Y Thắng nói trong này là hồn phách của Tân Nhã, nhưng vạn nhất là cái thứ gì đó hại người thì làm sao bây giờ?

Đối với nhân phẩm của anh ta, tôi không có chút nào tin tưởng.

Chúng tôi thương lượng một phen, cuối cùng quyết định đi tìm Tư Đồ tiên sinh, mặc kệ nói như thế nào, ông ta tổng sẽ không hại chúng tôi, tuy rằng có đôi khi tôi cảm thấy Tư Đồ tiên sinh thần thần bí bí, nhưng nhớ tới trước khi ông nội lâm chung có dặn dò, vẫn cầm lòng không đậu mà tin tưởng ông ấy.

Hoặc là, có thể bởi vì ông ta biết quá nhiều thiên cơ, cố tình lại không thể tiết lộ, mới phải làm thần thần bí bí như vậy đi.

Lòng tôi thầm nghĩ, đối với có chút người tới nói, kỳ thật biết quá nhiều, giống như cũng là một loại thống khổ cùng tra tấn.

Nhưng mà hôm nay đã muộn, chúng tôi ở trên xe lại lăn lộn một ngày, đều rất mệt, vì thế qua loa ăn chút gì đó, rồi sớm nghỉ ngơi, tính toán sáng sớm hôm sau, sẽ đi tìm Tư Đồ tiên sinh, để cho ông ấy xem thử bên trong bình sứ này có cái gì.

 

0.11140 sec| 2430.211 kb